Running transforms the lives of drug addicts and homeless people

19 thg 3, 2024

"Khu vực này có rất nhiều vấn đề về ma túy và bạo lực. Vài tháng trước, tôi đã bị đấm vào mặt khi cố gắng can ngăn một vụ đánh nhau. Có rất nhiều hiểm họa khó lường ở đây."- Thẩm phán Craig Mitchell, 61 tuổi, mô tả Skid Row – vùng ngoại ô khét tiếng của thành phố Los Angeles.

Đây là một điểm nóng của các băng đảng ma túy và số người vô gia cư hàng đêm có thể lên tới 20.000 người. Nhưng đó cũng là địa điểm tập luyện của một nhóm chạy bộ cực kỳ ấn tượng, khởi xướng bởi thẩm phán Craig vào năm 2012.

Bước ngoặt

Thẩm phán Craig nhớ lại: "Ngày nọ, Roderick Brown, một người đàn ông tôi từng kết án tù, quay trở lại phòng xử án và nói rằng ‘Tôi đang ở trung tâm tị nạn và phục hồi chức năng Midnight Mission, và tôi muốn gặp những người giúp tôi duy trì trạng thái tỉnh táo, không rượu chè say sưa.’"

Thế là thẩm phán Craig đến gặp ông Larry Adamson – chủ tịch trung tâm Midnight Mission – và nhận được lời đề nghị giúp đỡ từ ông Larry. Thẩm phán Craig vốn là người rất đam mê chạy bộ mặc dù ông chỉ mới bắt đầu chạy khi 40 tuổi. Ông thường mặc quần shorts và giày chạy bộ bên dưới chiếc áo choàng thẩm phán để sẵn sàng cho cuộc chạy vào giờ nghỉ trưa.

Câu lạc bộ của các chân chạy “đặc biệt”

Ban đầu, số lượng người tham gia còn khá khiêm tốn. Thẩm phán Craig nói: "Vào buổi chạy đầu tiên, chỉ có 2 người. Và trong vài tháng đầu tiên, ngày nào đông lắm cũng chỉ có 4-5 người chạy. Nhưng càng gắn bó với nhóm, tôi càng phát triển tình bạn với những người tôi chạy cùng."

Các thành viên bao gồm Fuller, "một gã xăm trổ đầy mình trông thật đáng sợ", kẻ đã nghiện ma túy trong nhiều năm nhưng lại rất sâu sắc và thông minh. Hay Ben Shirley, một nhạc sĩ tài năng đã từng lưu diễn khắp nơi trước khi rượu và ma túy phá hoại sự nghiệp của anh.

Thẩm phán Craig nói: "Nhiều người chỉ có cái nhìn một chiều về những người vô gia cư và nghiện ma túy. Nhưng khi chạy bộ và trò chuyện với họ, bạn sẽ có cái nhìn toàn diện hơn."

Tuy nhiên, chúng ta cũng không khỏi tò mò rằng: một thẩm phán, người mà công việc hàng ngày là kết án tù các phạm nhân, lại dành thời gian rảnh để giúp chính những người đó làm lại cuộc đời bằng cách chạy bộ sao? Liệu họ có thể đồng cảm với nhau không?